Con sông đời vội vã trăm năm
Đầy ắp phù sa cuộn nhiều sỏi đá
Là đan xen giữa nhớ quên được mất
Giữa còn không thật giả tỉnh say
Mà ngây thơ nhường cho từng trải
Mà nụ hoa đã đơm thành trái
Nên tình nồng ẩn náu trong than
Trà và cà-phê bao lần đậm nhạt!
Nhưng anh chắc một điều rất thật
Đưa đẩy trăm chiều vẫn chỉ một em.
Tác giả Lê Nhật Ánh (Tân Hiệp Thơ 5)