Nỗi lòng miền Trung
Mỗi mùa gió bấc thổi qua sông Là lúc tim se, thắt cõi lòng Từng hạt mưa tuôn trời xám xịt Liên hồi sấm chớp nước mênh mông Bào xô nhà đổ cây ngăn lối Sóng cuốn nhà trôi cát ngập đồng Chiếu đất màn trời thân đói rét Trời xanh có thấu cảnh long…
Vội vã trăm năm
Đâu phải cà-phê làm mất ngủ! Đâu tại ly trà mà em trở trăn! Có lẽ lâu rồi mình không ôn chuyện Nên ngỡ ngàng trước những ngổn ngang.. Em không trẻ như nhiều xuân trước Anh cũng già tự những chiều xưa Bớt phập phồng những buổi nắng mưa! Cùng yêu ghét đi về…
Đoan Trang
Nàng gom hết Đà Lạt Gọn trong một nụ cười Trái tim trai mười bảy Bắt đầu mê rong chơi. Nguyễn Liên Châu (trích tuyển tập Tân Hiệp Thơ 5)