Mỗi mùa gió bấc thổi qua sông
Là lúc tim se, thắt cõi lòng
Từng hạt mưa tuôn trời xám xịt
Liên hồi sấm chớp nước mênh mông
Bào xô nhà đổ cây ngăn lối
Sóng cuốn nhà trôi cát ngập đồng
Chiếu đất màn trời thân đói rét
Trời xanh có thấu cảnh long đong!?
Đào Cẩn (trích tuyển tập Tân Hiệp Thơ 5)