Bỗng nhớ lại con đường ta đã dạo
Cây co ro treo lá rét mùa đông
Tay em ấm cớ chi tôi dại dột
Lỡ buông ra sơ ý , lá rơi thầm
Bỗng nhớ lại những ngày xuân em ốm
Mới quen nhau tôi chẳng dám thăm nhà
Cứ quanh quẩn bên đường như mất trộm
Trái tim mình , ai lấy kiếm chưa ra
Bỗng nhớ lại cơn mưa chiều thoáng bay
Ta chia tay không rõ lí do gì
Chưa thấm thía những dòng mưa khi ấy
Là những dòng mùa hạ sắp chia li
Bỗng nhớ lại , nói điều sao giản dị
Tôi như em ngây dại đến vô cùng
Chỉ cần một trong hai người biết nghĩ
Lúc bấy giờ ta dễ mất nhau không?
Đoàn Vị Thượng