Tân Hiệp Thơ 1
Tình viễn xứ
Xếp áo thư sinh bạt gió ngàn Chặng đường cơm áo nợ non sông Gót chân lấm bụi miền châu thổ Sông nước Mê-Kông trải dặm lòng Chảy mãi trong tim ” dòng nhiệt huyết “ Trầm lưu mạch máu dáng tinh anh Chở mộng đêm tàn lay bóng nguyệt Thất-sơn vời vợi đỉnh cao…
Trước hiên nhà xứ
Kính tặng quý cha dòng Đa Minh – Giáo xứ Tân Hiệp -0-0-0-0-0-0-0-0-0-0-0-0-0-0 Một vườn cây kiểng lộc đơm hoa Giữa tượng thánh nhân buổi hạ mùa Thêm hương thắm đượm nguồn chân lý Phô sắc áo ngài mãi trắng phau Huyết Tộc lên tinh màu tuyết tộc Cho muôn thế hệ chẳng phai nhoà…
Tình thơ thuở nào
Ai ơi … ngày ấy tóc xanh Giờ đây tóc đã trở thành hoa râm Ngày xưa mình đã âm thầm Trao lời ước nguyện sắc cầm trăm năm Bây giờ người đã biệt tăm ( cành dâu còn đó con tằm kéo tơ … ) Đợi ai cho đến bao giờ ! … Cùng…
… Cho con tôi bớt lạnh !
Thương con nhỏ ” ngày đêm lệ giọt ” phải đi làm lúc tuổi còn thơ đêm khuya vắng mình con quạnh quẽ người mẹ nào chẳng thấy xót xa Khi mua đến lòng ta lạnh buốt cứ nghĩ rằng con bước trong mưa thầm cầu mong trời tạnh hẳn cho con tôi bớt lạnh…
… Là một nỗi sầu …
Thương cho số kiếp con tằm Lộn qua lộn lại cũng nằm trong tơ Đời ngưòi như một giấc mơ Sớm còn tối mất có ngờ được đâu Đời người là một bể dâu Duong gian là một nỗi sầu triền miên
Tình cô đơn
Trời bao la đất bao la cô đơn như thể … chỉ ta một mình Trên trời điểm điểm lung linh dưới đất có mấy người ? tình cô đơn